HUỲNH KHÔI
Trang Chủ
Khoá Học
Đồng Hành
Gặp Khôi
câu chữ là hình thức
tròn vẹn
nhất của tư duy
LỚP YẾU – TẤM GƯƠNG PHẢN CHIẾU CÁI TÔI NGHỀ NGHIỆP
Read More »
Đôi khi, cái ngáp không phải là lời thách thức.
Read More »
GIỮ LỬA TRONG CHIẾC ĐÈN KHÔNG ĐƯỢC PHÉP TẮT
Read More »
“Tôi vẫn giảng thế này bao năm rồi…” – Câu nói khởi đầu cho một sự trì trệ lặng lẽ
Read More »
Thưa Cô Thầy, xin đừng khen học sinh thông minh nữa
Read More »
Sự phản kháng lặng lẽ
Read More »
CÀNG LA TO – LỚP CÀNG ỒN: CÂU CHUYỆN CỦA NHỮNG GIÁO VIÊN ĐANG TỰ MÌNH ĐÁNH MẤT VỊ THẾ
Read More »
Phản hồi – Điều nhỏ bé tạo nên người thầy lớn
Read More »
Có thật học sinh phải sợ thì mới nghe lời?
Read More »
Có khi nào… ta đã lỡ bước qua một tâm hồn chỉ vì ấn tượng đầu tiên?
Read More »
LỚP HỌC KHÔNG PHẢI NƠI CHỈ CÓ ÁNH NẮNG
Read More »
Một ánh nhìn trong lớp học và một nỗi sợ vô hình
Read More »
EM ẤY LƯỜI – HAY TA VỘI VÃ?
Read More »
Có khi nào, Cô/Thầy thiên vị mà không hay biết?
Read More »
Khoảng cách mà không ai nhìn thấy – nhưng chính Cô/Thầy cảm nhận rõ nhất
Read More »
“Cứ như vậy… cũng không sao” – Một chiếc ghế gỗ, một thói quen và một nguy cơ
Read More »
Có khi, điều ta né không phải là lớp yếu – mà là vết xước trong lòng chưa được gọi tên
Read More »
Có những cơn giận không đến từ học trò
Read More »
Có một kiểu mệt mỏi mà người ngoài không bao giờ thấy
Read More »
Khi bài giảng không chạm tới học trò: Một khoảng lặng để soi lại chính mình
Read More »
« Trước
Trang
1
Trang
2
Trang
3
…
Trang
5
Tiếp »
Mục Lục Bài Viết
1
HUỲNH KHÔI
1.0.1
LỚP YẾU – TẤM GƯƠNG PHẢN CHIẾU CÁI TÔI NGHỀ NGHIỆP
1.0.2
Đôi khi, cái ngáp không phải là lời thách thức.
1.0.3
GIỮ LỬA TRONG CHIẾC ĐÈN KHÔNG ĐƯỢC PHÉP TẮT
1.0.4
“Tôi vẫn giảng thế này bao năm rồi…” – Câu nói khởi đầu cho một sự trì trệ lặng lẽ
1.0.5
Thưa Cô Thầy, xin đừng khen học sinh thông minh nữa
1.0.6
Sự phản kháng lặng lẽ
1.0.7
CÀNG LA TO – LỚP CÀNG ỒN: CÂU CHUYỆN CỦA NHỮNG GIÁO VIÊN ĐANG TỰ MÌNH ĐÁNH MẤT VỊ THẾ
1.0.8
Phản hồi – Điều nhỏ bé tạo nên người thầy lớn
1.0.9
Có thật học sinh phải sợ thì mới nghe lời?
1.0.10
Có khi nào… ta đã lỡ bước qua một tâm hồn chỉ vì ấn tượng đầu tiên?
1.0.11
LỚP HỌC KHÔNG PHẢI NƠI CHỈ CÓ ÁNH NẮNG
1.0.12
Một ánh nhìn trong lớp học và một nỗi sợ vô hình
1.0.13
EM ẤY LƯỜI – HAY TA VỘI VÃ?
1.0.14
Có khi nào, Cô/Thầy thiên vị mà không hay biết?
1.0.15
Khoảng cách mà không ai nhìn thấy – nhưng chính Cô/Thầy cảm nhận rõ nhất
1.0.16
“Cứ như vậy… cũng không sao” – Một chiếc ghế gỗ, một thói quen và một nguy cơ
1.0.17
Có khi, điều ta né không phải là lớp yếu – mà là vết xước trong lòng chưa được gọi tên
1.0.18
Có những cơn giận không đến từ học trò
1.0.19
Có một kiểu mệt mỏi mà người ngoài không bao giờ thấy
1.0.20
Khi bài giảng không chạm tới học trò: Một khoảng lặng để soi lại chính mình
Lên đầu trang